
Với tâm trạng hồi hộp, mà chủ yếu là háo hức, tôi lên tầng lầu dãy C để gặp một giám đốc cấp cao ở Merrill Lynch. Trong lần đầu gặp ông ấy vào hai năm trước, ông dường như khá ủng hộ công việc tư vấn nhóm bán của tôi. Bây giờ tôi kiêm luôn việc làm nhà đầu tư tổ chức nên tôi quyết định đến gặp ông ấy và thuyết phục ông ấy tin vào hoài bảo tiến đến công việc giám đốc cao cấp của tôi. Tôi hi vọng ông ấy đề nghị tài trợ tôi trong 5 đến 10 năm.
Buổi nói chuyện không diễn ra suông sẻ. Ông ấy tỏ ra xem thường và thông điệp khá rõ là: các kế hoạch mà tôi phải thực hiện để đi đến vị trí quản lý cấp cao sẽ phải thực hiện ở nơi khác chứ không phải là Merrill. Có nhiều lý do khiến vị giám đốc phản ứng như vậy, nhưng một sự thật không thể chối cải là: tôi bước vào văn phòng ông ấy với sự hào hứng và đầy tự tin; và bước ra với giấc mơ đổ vỡ. Tình huống này giống như câu nói nỗi tiếng của Mike Tyson “ai cũng có kế hoạch cho đến khi bị đấm vỡ mồm”.